Lời ngõ: Hãy mang hạt giống yêu thương rãi trên con đường bạn đi, hãy chia sẽ những mẫu chuyện mà bạn cảm thấy hay để ngày kia tình yêu sẽ đơm hoa, kết trái trong người bạn. Điều kỳ diệu bất ngờ sẽ đến với những ai có tình yêu.
Xưa, có một anh chàng nọ, thuộc hàng danh gia vọng tộc, con nhà nhàu có, đẹp trai hẳn hoi nhưng lại ngu ơi là ngu. Vì thế, thời nhân gọi anh ta là chàng ngốc.
Hôm nọ, Ngốc đi chợ phiên mua được năm con lừa với một giá rất phải chăng. Lòng mừng khấp khởi, anh thót lên lưng một con lừa và dắt bốn con kia về.
Dọc đường, Ngốc chợt nảy ra ý định phải kiểm lại số lừa của mình:
- Một, hai, ba, bốn... Chết cha! Ðâu mất một con rồi?
Hốt hoảng, Ngốc tụt xuống lưng lừa, đếm lại cẩn thận:
- Một, hai, ba, bốn, năm... A, đủ rồi!
Yên tâm, Ngốc leo lên lưng lừa. Ði một đỗi anh bắt đầu đếm:
- Một, hai, ba, bốn... Í, đâu mất một con rồi?
Ngốc lại tuột xuống:
- Một, hai, ba, bốn, năm... đủ rồi!
Sự tình cứ thế mà tiếp diễn, hễ chàng Ngốc cỡi lừa thì cả bầy chỉ còn lại bốn con, nhưng nếu chàng đi bộ thì bầy lừa còn đủ năm con. Cuối cùng, Ngốc đành tuột xuống đi bộ.
Khách qua đường thấy anh mồ hôi nhễ nhại, chạy lúp xúp theo bầy lừa, ngạc nhiên:
- Sao anh không cỡi một con đi cho đỡ mệt?
Ngốc đáp một cách quả quyết:
- Cứ mỗi lần tôi leo lên lưng lừa là mất một con. Vì vậy, thà rằng tôi đi bộ để còn nguyên cả bầy... Cực khổ một chút mà không phải mất mát, mỗi con đến hàng trăm quan đấy, bác ạ!
Em thân mến!
Trên đây là một câu chuyện vui, có thể là không bao giờ xảy ra, nhưng tôi và em, há chẳng ngốc nghếch giống hệt anh chàng trong truyện đó sao?
Chả phải là mỗi lần hạ thủ công phu, giải quyết sinh tử, miên mật, tinh tấn, khẩn thiết, ta đều bị mệt nhoài vì đã phí không biết bao nhiêu tâm lực để chăn trâu, hàng phục, điều ngự vọng tâm... Những lúc ấy, có ta, có pháp, có người tu và có pháp tu hẳn hòi đấy nhé! Có tất cả nhưng mệt ơi là mệt!
Rồi cũng có những lúc lòng ta êm ả, trống vắng, không còn phảng phất một ý niệm nào về ta và người, thiện lẫn ác, phải quấy, tốt xấu, tăng tục... những phút giây như thế, ngày nào chả có? Thật thoải mái, khỏe khoắn, nhẹ nhàng... nhưng eo ơi! Sao mà trống trải, mất mát quá đỗi! Ta đâu rồi, cái gì là ta đó nhỉ? Cái ta thân yêu cùng vô vàn phụ tùng quen thuộc nhưng không kém phần rắc rối của nó bỗng dưng biến đâu mất như chú lừa của chàng ngốc trên đây.
Anh chàng ngốc trong câu chuyện đã tuột xuống lưng lừa vội vàng ra sao thì chúng ta cũng khởi niệm mau lẹ như thế đó. Phải tu, phải hành, phải hạ thủ, phải dán chữ tử trên trán, phải hì hà hì hục... Một, hai, ba, bốn, năm... A, đủ cả rồi! Cả ta lẫn người, ta và pháp đấy nhé! Bởi giống hệt nhau nên thay vì vô tâm, buông xả hoàn toàn những thứ vướng vít trong lòng thì lúc nào ta cũng đăm đăm, đau đáu, nhăn nhăn, nhó nhó lo chuyện tu hành. Chẳng thà mệt một chút mà được có, được còn... hơn là khỏe khoắn mà mất sạch sành sanh.
Ðể kết thúc câu chuyện này, tôi kể em nghe một giai thoại nhà thiền:
Tăng hỏi thiền sư Cư Tuần ở Lang Nha:
- Trong 12 giờ, dụng sức như thế nào?
Sư đáp:
- Như người không tay muốn đánh người.
Tăng khác hỏi:
- Người xưa được cái gì liền thôi?
Sư đáp:
- Như giặc vào nhà trống.
- 7 kỳ quan thế giới - Tình bạn và tình yêu - Câu thần chú - Bạn không phải là người chỉ huy - Có một cán bộ đoàn như thế - Cho và nhận - Cuộc sống cũng giống như việc quảng cáo - Những cánh thiệp ngả màu - Cái Chết Của Chim Ưng - Thị Kính - Về nhà - Người Ðánh Xe - Làm gương - Nhật ký về mẹ - Tình bạn - Người Chào Hàng - Sống thành công - Nếu và thì - Câu chuyện cuộc sống - Thuật xử thế của người xưa - CHƯƠNG THỨ SÁU - Cố Nhân - Bài kiểm tra nhớ đời - Những lá bài xoay ngược cuộc đời - Gã hành khất và hai người thầy giáo - Thuật Nói Chuyện - Chương 3 - Nhị Thập Tứ Hiếu - TRUYỆN THỨ XX - Hãy bắt kịp với cuộc sống đang dần trôi qua - Hư Hư Lục - Ðạo Sĩ Am Mây - Cần biết khi nào thì nên từ bỏ - Hư Hư Lục - Thuận Nghịch
|