Lời ngõ: Hãy mang hạt giống yêu thương rãi trên con đường bạn đi, hãy chia sẽ những mẫu chuyện mà bạn cảm thấy hay để ngày kia tình yêu sẽ đơm hoa, kết trái trong người bạn. Điều kỳ diệu bất ngờ sẽ đến với những ai có tình yêu.
Người đánh xe cho quan tướng quốc Án Anh có một người vợ trẻ, đã xinh người lại đẹp nết.
Bữa nọ, người đánh xe về nhà gặp cô vợ đang thu xếp tư trang cho vào tay nải. Ngạc nhiên, bác vặn hỏi, cô vợ buồn rầu đáp:
- Tôi chuẩn bị về nhà cha mẹ tôi…
- Sao thế?
- Tôi xấu hổ quá đi mất!
Bác đánh xe cuống quít căn vặn mãi, cô vợ mới đáp:
- Khi sáng có việc ra chợ, tôi nom thấy mình ngồi đánh xe cho quan tướng quốc. Mặt mũi mình vênh váo, quát mắng ỏm tỏi, vung voi vi vút ra bộ dưới gầm trời này không ai bằng mình…
- Thế, mình tưởng tôi không có chức vị gì đấy phỏng?
- Vâng, tôi biết. Chức vị của mình là bác tài đánh xe cho quan tướng quốc. Tôi nom thấy quan tướng quốc ngồi trong xe với một dáng vẻ nhũn nhặn, khiêm tốn… nên tôi xấu hổ thay cho mình…
Bác đánh xe cũng là một người tốt nên bác nhận lỗi hứa sẽ sửa chữa. Hôm sau, thái độ mềm mỏng của bác ta làm cho tể tướng ngạc nhiên, ông dọ hỏi, biết rõ nguyên cớ và cho trọng thưởng vợ người đánh xe.
Em thân mến!
Câu chuyện ngắn trên đây có ba hình ảnh thật đẹp. Ðó là gương mặt khiêm tốn và nhân hậu của quan tướng quốc, sự khuyên can tế nhị và sáng suốt của người vợ hiền cùng sự sửa sai hiếm có của bác đánh xe. Có lẽ nhờ thế mà câu chuyện được ghi vào sử sách và còn truyền tụng cho đến ngày nay.
Trông người lại gẫm đến ta, tôi và em đôi khi cũng hành động trơ trẽn như bác đánh xe nọ. Cạo tóc, khoác y vàng… chúng ta tự xưng là Phật tử… rồi cũng vênh váo, ngạo mạn, coi mình là cái rún của vũ trụ… là một nhân vật quan trọng nhất thế giới, trong khi đức đạo sư, người được nhân loại kính ngưỡng lại là người từ thuở lâu xa đã tu hành Thường Bất Khinh Bồ Tát…