Đã lâu rồi kg gặp anh,cãm thấy nhớ .Nhớ cái cãm giác hồi hộp khi lần đầu đi gặp a,rồi anh em mình vô ngồi nhậu lẫu dê,rồi em chở anh vòng vòng ngại ngùng tìm một chổ nghỉ ngơi tâm sự. Nhớ những lúc a nhắn tin e gọi em là bx ,nhớ giọng nói của a lanh lãnh lúc nào cũng làm e vui.Nhưng mà a ơi,có thể em đã sai khi tự mình rời xa a ,kg phải là e kg tin ở a mà a đã kg đem lại cho e cãm giác an toàn .Em muốn mình luôn là chổ dựa vững chắc nhất cho a ,để a có thể tự tin vượt qua cuộc đời đầy cạm bẫy nhưng mà có được đâu ,vì a thiếu chân thành ,a kg đem lại cho e cái nhìn chân thực về a.Nhiều điều e muốn nói lắm a ạ ,nhưng mà nói ra a cứ nói là e kg tin a.
Mà thôi ,hôm nay e kg phải lên để trách a đâu,mà vì e buồn quá ,e nhớ a quá mà tâm sự vu vơ với a vậy đó ox của e ạ. Mấy lần nhớ a muốn gọi điện cho a nhưng rồi lại thôi .Nhiều lúc e suy nghĩ vừa giận a vừa giận chính mình ,e sống trong đau khổ nên em tìm nguồn vui khác nhưng em vẫn nhớ a . Bây giờ em đã bỏ số điện thoại để kg liên lạc với a nữa nhưng nỗi nhớ vẫn kg vơi đi được a ơi.Em phải làm sao đây V ơi.
Làm vua chẳng nhẫn thì mình phải mang họa, nhà nước phải tất nguy. Quan lại chẳng nhẫn thì tất bị tù tội. Anh em chẳng nhẫn thì tất phải chia lìa. Vợ chồng chẳng nhẫn thì tình nghĩa phải phai lạc. Bầu bạn chẳng nhẫn thì giao tình phải xa cách. Tự mình chẳng biết nhẫn thì họa hoạn theo liền.